Những mùa hoa cuối – Phong Lục
1. Thông tin
– Tên tác phẩm: Những mùa hoa cuối
– Tác giả: Phong Lục
– Thời gian sáng tác: 25/07/2018
– Ngôn ngữ chính: Tiếng Việt
2. Nội dung
Rồi tất cả cũng hóa những thinh không
Bông hoa dại nở sắc màu tươi thắm
Dòng thời gian không bao giờ yên lặng
Cánh phai tàn theo chiếc bóng hư vô
Đôi bướm trắng bay lả lướt bên hồ
Cũng gói gọn trong kén hồng kẽ lá
Trên trời cao mây bay về khắp ngả
Hóa mưa rơi sau mỗi chuỗi đong đầy
Cành liễu thắm ủ rũ nét hao gầy
Bởi bên suối lãng đãng đời đơn độc
Có thầy trò trên chuyến thuyền độc mộc
Quảy gánh lòng vào những chốn phiêu du
Thường tha thiết bên cảnh sắc mây mù
Đùa với gió, chim muông cùng cây lá
Trót mê say những màu hương cỏ lạ
Chăm chút đời bằng những thói tiêu dao
Thổi vi vu ngón thanh sắc ngọt ngào
Chăm chút dân để lòng thêm thanh thản
Bỗng một hôm, trò hỏi thầy tản mạn
Rằng: – Trần gian, tri kỷ khó tầm quan?
Thầy ghé lại bên gốc cây dưới tán
Trỏ ngón tay ra phía cánh đồng xanh:
– Con hãy đi hết những bước độc hành
Cuối cánh đồng, không ngoảnh đầu trở lại
Trông khắp lối, không chậm đường trễ nải
Ngắt cho ta, bông đẹp nhất con cần
Chàng trai trẻ không một chút lần khân
Bước thoăn thoắt trên lá còn sương sớm
Rảo chân theo màu cỏ non nghịch ngợm
Rồi lưỡng lự sau những bước cuối cùng
Trở về nơi thầy hẹn chốn tương phùng
Xòe bàn tay trong lòng đầy tiếc nuối
Khi kết thúc trên đường về tới suối
Chẳng hoa nào anh hái được cho thầy
Chỉ có gió đùa giỡn với làn mây
Và róc rách tiếng suối hòa trong nắng
Cậu thở dài, nhưng trong lòng đã lặng
Những sân si đã giải đáp nên lời
Dù câu hỏi nêu nghịch lý chưa vơi
Câu thầy nói cho hay từng giá trị
– Mỗi con người trải qua đời mộng mị
Và đường đời là bãi cỏ xanh non
Khi đi qua trên vùng đất tâm hồn
Chẳng thể lại làm điều mình đánh mất
Những bông hoa nở vàng hay lẩn khuất
Chính là màu của cuộc sống ta yêu
Người ta trông đóa thanh sắc mỹ miều
Nhưng lại sợ mất nhành hoa phía trước
Sợ thêm có nụ hồng mang giọt nước
Hay chưa phải bông đẹp nhất đang tìm
Rồi cứ thế, ta mải miết lặng im
Đưa mắt dò trên bước đường cỏ dại
Chẳng nhành hoa, hay sắc màu tồn tại
Mới biết mình đã đến cuối chặng đường
Ngoảnh mặt lại, nắng đã chiếu tan sương
Đã bỏ qua nhiều màu hoa đến thế
Tuổi xuân xanh không đường hoàng bệ vệ
Để chọn cành, so chiếc lá, nhặt hoa
Để rời bước, để trông mãi nhạt nhòa
Về phía núi leo lên tầng cao thẳm
Mùa hoa cuối chỉ cách ta vài dặm
Bước đến gần, cũng là lúc xa xôi
Bảo thanh sắc giữ bên ta một thời
Không có gì còn theo ta mãi mãi
Ai cũng già, những nếp nhăn phả lại
Điều vĩnh cửu chỉ có mỗi tình yêu
Nhớ lời ta, hãy ghi sâu một điều
Mở lòng ra, và hết mình sâu đậm
Cảm nhận đi, điều đang đến rất chậm
Không nay mai mùa cuối cùng nở hoa.
3. Tham khảo
– Internet
– Ấn phẩm